Đóng QC
Tuyện Sex Ngắn Hay > Tâm sự bạn đọc > Vẽ em bằng màu nỗi nhớ

Vẽ em bằng màu nỗi nhớ

Phần 4
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.me, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Chợt tỉnh giấc lúc 7 giờ tối, nhịp sinh học của tôi vẫn chưa thể thích nghi. Bình thường giờ này bên kia thì tôi vẫn còn ngáy ngủ trong chăn. Quay về phía bên trái thì chợt giật mình như muốn rớt xuống giường. Con nhóc Ly nằm chình ình đọc truyện kế bên lúc nào không hay, tôi vội vàng lấy chiếc áo trên móc mặc vào.


– Em làm gì ở đây vậy ? – Tôi ngạc nhiên hỏi nó. – Thì em nằm ngủ với anh, như hồi xưa tụi mình vẫn vậy mà. – Con bé tròn mắt trả lời một cách ngây thơ. – Trời, hồi xưa khác, bây giờ khác. Già cái đầu rồi mà ngủ chung gì nữa?

– Thấy gớm! Bày đặt mặc áo vào nữa chứ. – Con nhóc lè lưỡi trêu tôi nói. – Anh… anh… lại nằm đây tâm sự với em đi, hôm qua anh ngủ li bì, không nói chuyện được gì hết. – À , ừ. – Tôi định thần lại, phù, nó là em gái mình mà. Tư nhiên lại ngại nó, chắc là vì cái thân hình người lớn của nó. Tôi tiến lại và ngồi cạnh nó. – Sao anh ốm vậy, bộ bên đó ít ăn lắm hả?

– Hì, tại yêu nhiều thì ốm thôi em. – Tôi cười và trả lời, thật ra tôi hiện giờ đâu có ốm gì, chả qua là ốm hơn 6 năm trước nhiều thôi. Ngày đó tôi gần 90 kg chứ chả chơi. Mập như một con heo. – Xì, anh mà biết yêu ai. Nhưng giờ ốm lại vậy cũng đẹp trai phết ấy, có điều không dễ thương như xưa nữa. – Em béo má tôi và lắc qua lắc lại.

– Trinh béo sao rồi em? Lâu rồi anh không gặp nó. Nhớ nó ghê, nó vẫn khỏe chứ. – Tôi quay sang hỏi em. – Trinh béo ? À, con Trinh hay đi chơi với mình ngày xưa đó hả? Từ ngày anh đi em cũng ít gặp nó, nghe nói gia đình nó chuyển ra Hà Nội sống rồi.

– Ừ, con nhỏ đáng yêu ghê! Anh nhớ nó quá, không biết nó còn giận anh không nhỉ? Nó vẫn bụ bẫm như xưa hả? – Ha ha, ừ, con đó thì khỏi nói. Ăn uống luôn là vấn đề quan trọng nhất cuộc đời nó mà. Bây giờ chắc cân đem bán được rồi đó.

Nhớ ngày xưa vui lắm, tôi và hai đứa nó đi hái trộm xoài sau vườn nhà người ta. Hai đứa nó thì đứng canh ở dưới, tôi thì trèo cây hái. Chủ nhà phát hiện và cầm cây dí theo, tôi hãi quá nhảy xuống chạy và bỏ hai đứa nó ở lại. Hai tụi nó hớt hả chạy theo, con Trinh béo chạy trước con Ly, chạy qua một khúc cây bắt ngang qua con mương. Con Trinh béo nặng quá nên khúc cây bị gãy, thế là hai con nhóc lọt luông xuống mương đứng khóc bù lu bù loa. Tôi thì đã trốn được vào nhà, lúc đó tôi chỉ nghĩ dù sao tụi nó là con nít nên người ta không bắt đâu. Cũng may cái mương nhỏ nên hai đứa nó không sao, sau vụ đó hai đứa nó giận tôi suốt một tuần dài.

– Anh đang nghĩ gì vậy? – Con Ly quay sang hỏi tôi. – Không có gì, chỉ nhớ lại ngày xưa đi chơi với hai đứa vui quá! Bây giờ ba đứa mình mà gặp lại chắc vui lắm nhóc ha ? – Ừ, thời gian anh đi, nó và em cũng buồn và nhớ anh lắm! Những năm gần đây, nó cũng hay liên lạc hỏi anh có về không.

– Thôi! Xuống ăn cơm thôi, từ từ mình nói chuyện tiếp nhe. – Bụng tôi cũng bắt đầy thấy đói. – Dạ! Cõng em xuống nào. – Em lại làm nũng. – Thôi đi nhóc, em lớn xác thế này rồi, ai mà cổng cho nổi. Sau này quen thằng nào cơ bắp hơn anh thì tha hồ nhé. – Tôi cưới và ghẹo nó. – Hư hư..hix..hix, anh hết thương em rồi! – Lại cái màn nhõng nhẽo hồi xưa không bỏ.

– Thôi được rồi, leo lên đi! – Tôi lắc đầu và chịu thua nó.

Nó nhảy tót lên lưng tôi, ôi con này nặng kinh quá. Tôi vội lấy tay bợ mông nó lên, tự nhiên cảm thấy bối rối và ngại ngùng. Ngày xưa cái mông nó có to thế đâu, cõng nó cùng hàng nghìn lần rồi sao tự nhiên bây giớ thấy không được tự nhiên lắm.

– Anh nghĩ gì đó, đi xuống nhanh! – Con nhóc kí đầu tôi một cài rồi hát líu lo. – Trời trời! Con mắm này lớn xác như vậy rồi còn bắt anh mầy cõng à. – Dì tôi lại đét vào mông nó mắng.

Con nhóc nhảy xuống, vừa cười vừa chạy vào bếp chuẩn bị cơm tối.

Chiều hôm sau, như cái hẹn với thằng Hải. Tôi dùng xe cậu tôi chay ra quán lẩu ao cá. Gặp lại các chiến hữu ngày xưa thật vui không gì bằng. Thằng Hoàng thì tròn trịa, bụng bia. Con Hạnh, con Hoa thì xinh đẹp ra dáng thiếu nữ. Ngồi được vài phút, thì bỗng nhiên người con gái tôi gặp ngày hôm qua lại xuất hiện. Hôm này cô ấy mặc váy hồng nhạt và giầy cao gót, tóc vẫn búi cao. Vẫn là cái nét đẹp kiêu kỳ thu hút mọi ánh nhìn của thực khách trong quán. Cô ấy đang tiến về phía chồi của tôi đang ngồi.

– Có điện thoại rồi sao không nhắn tin cho “tui”? – Cô ấy đứng trước mặt tôi, khoanh tay và hỏi với vẻ bực bội.

– Anh… anh..

– Anh… anh quên mất. – Tôi gãi đầu trả lời.

– Điện thoại đâu? – Nhỏ xòe bàn tay ra trước mặt tôi.

Tôi lớ ngớ rút điện thoại ra khỏi túi quần, chưa kịp đưa thì nhỏ giật lấy. Bấm bấm cái gì đó, hình như là đang gọi vào số của nhỏ. Gọi xong thì quay đi, bước ra chồi phía đối diện chồi của tôi. Bên phía chồi đối diện, nhỏ ngồi cũng một người đàn ông náo đó rất bảnh trai, chắc tầm tuổi tôi đổ lên. Lúc này sực nhớ đến mọi người, quay lại ngồi vào bàn như cũ thì không khí im lặng cả chồi. Mọi ánh mắt của lũ bạn đều đỗ dồn về tôi, mặt đứa nào cũng đực ra tỏ vẻ ngạc nhiên không biết chuyện gì.

– Mày vẫn như ngày nào, đi đâu cũng lấp ló một bống hồng bênh cạnh. – Thằng Hoàng trêu tôi.

– Vừa về có vài ngày mà cua được em chân dài đó rồi hả mậy? – Thằng Hải hỏi tôi.

– Haizzz! Thôi đừng quan tâm, ăn tiếp đi cái lũ này, nhìn cái gì mà nhìn! – Tôi trả lời để lản qua chuyện khác.

Nhớ ngày xưa, đám tôi không biết đến cái quán lẩu này ăn bao nhiêu lần nữa. Tui tôi thích cái không khí mát mẽ ở đây. Ở cái huyện này thì những chồi lẩu như vầy được xem là đặc sản vùng quê. Quán lẩu là một cái ao thật to, rồi có những cái nhà sàn được xây dựng dọc theo bờ ao. Khi thực khách ngồi ở đây, thì bên dưới là nước và có rất nhiều cá được nuôi. Có thể vừa ăn lẩu, vừa câu cá nếu thực khách mua vé ngoài cổng.

Quay trở lại với lũ bạn, con Hạnh và con Hoa thì đã có chồng rồi. Tôi nghĩ chắc cũng khó có cơ hội đi chơi thêm với tụi nó những lần sau vì bận chuyện gia đình. Thằng Hải thì hiện là chủ một doanh nghiệp mua bán máy tính tại Sài Gòn. Thằng Hoàng thì có vài cái quán ăn ở ngã tư An Sương. Nhìn lại tui bạn mình mà thấy tủi thân, đứa nào cũng có sự nghiệp hết rồi. Tôi dù đã tốt nghiệp kỹ sư máy tính tại Mỹ, nhưng vẫn chưa tìm được việc làm thích hợp.

– Thôi… vô cái đi! – Tôi đưa ly lên cụng với tụi nó, uống ực một cái thì chợt giật mình khi nhìn qua chồi đối diện.

Vẫn là kính râm và hình như mặt nhỏ đang chăm chăm hướng về phía tôi. Quả thật mấy hôm nay, tôi cũng hơi khó chịu về vấn đề này và muốn nói chuyện với nhỏ, xem thực sự đã có chuyện gì xảy ra. Tôi muốn đi ngay qua chồi đối diện để hỏi nhỏ nhưng ngại người đàn ông bên cạnh. Có thể đó là bạn trai hay chồng của nhỏ thì lại thêm rắc rối.

Quay trở lại việc ăn uống với bạn bè, chúng tôi ôn lại rất nhiều kỷ niệm của năm cấp hai. Thoáng chốc mà trời đã sập tối. Tôi ngước nhìn sang bên chồi đối diện thì nhỏ và người đàn ông đó đã ra về từ lúc nào. Lúc này tội lại thấy thoải mái và tự nhiên hơn. Nhất định tôi nay tôi sẽ liên lạc với nhỏ để làm rõ mọi chuyện. Cũng đến lúc tiệc tàn, tôi có nhiệm vụ phải chở con Hạnh về. Lúc ấy cũng đã ngà ngà say, chỉ muốn chạy nhanh về mà ngủ một giấc. Thôi thì sau này không còn nhiều cơ hội gặp nữa, giúp nhỏ vậy.

– Tui chở bà về thế này chắc bị chồng bà chém chết quá! – Tôi cười và nói với con Hạnh khi hai đứa đi được một quãng.

– Trời! Ông lo gì chồng tôi là thằng Huy ngày xưa đó. – Con nhỏ vỗ vai tôi nói.

– Hả ? Thiệt hả ? Lúc này thì tôi cảm thấy thoải mái hơn. Tưởng ai xa lạ, thì ra là thằng Huy học cạnh lớp tôi ngày xưa. Cũng nhờ tôi mà nó mới cua được con Hạnh. Bây giờ gặp lại có mà cảm ơn không hết. Nghĩ lại cũng thật ngưỡng mộ cái tình cảm đậm sâu của hai đứa này, quen nhau từ lúc 15 tuổi. Trải qua cả hai quãng đời học sinh cấp 3 và đại học mà tui nó vẫn có nhau. Ngày xưa tôi cứ nghĩ, hai đưa này cũng lắm đi đến hết cấp 3 là cùng. Vì lên đại học thì mỗi đứa sẽ một nơi, rối tiếp xúc với nhiều bạn bè mới. Rồi sẽ có những rung động mới mà thôi. Trên đời này vần còn tình yêu lâu bền như vậy sao? Hay là vì tôi đã quá thất vọng với cái tình yêu ngày ấy, mà không còn tin và yêu ai cho đến ngày hôm nay.

– Có muốn vào gặp ông xã tui không? – Về đến cửa nhà, con Hạnh hỏi.

– Thôi khuya rồi, bà vào nghỉ ngơi để ổng trông. Khi nào có cơ hội thì tui qua chơi. – Lúc này chỉ muốn về nhà ngay thôi, mệt quá rồi. Có gắp chắc không còn sức mà nói chuyện.

Chạy tà tà về nhà với cái đầu quay quay đường về đệm lạnh thật. Chạy qua một con kênh, tôi chợt cười và nhớ về cái kỷ niệm buồn cười với con Trinh béo. Ngày xưa cũng chạy xe đạp qua con kênh này, từ đằng xa tối thấy một con nhóc ú nu đang hụp lăn dưới kênh. Tự nhiên lúc ấy lại bỏ xe đạp nhảy xuống cứu nó, vừa nhảy xuống thị bị vọp bẻ. Mội hồi thì lại thành ra con nhóc lôi tôi vào bờ. Mãi về sau hỏi ra mới biết nó đang tắm kênh chứ không phải bị chết đuối. Đúng là con nhóc béo này tắm kênh cũng khác người nữa.

– Anh đi tắm kênh sao không khởi động? – Con nhóc ngu ngơ hỏi tôi.

– À..ờ… tại anh thấy thích qua nên nhảy xuông tắm luôn. – Đành nói xạo cho đỡ nhục.

– Anh là anh của Ly đúng không?

– Ừ sao em biết anh vậy?

– Em thấy anh chở nó đi học hoài thôi, em tên Trinh, bạn học chung lớp 3A1 với Ly.

– À, anh tên Khanh, học lớp 9 ở trường thị trấn.

– Ước gì em cũng có anh trai như Ly! Được anh trai chở đi học thì còn gì bằng! – Con nhóc nói với tôi như muốn một điều gì đó.

– Ừ, vậy anh nhận em làm em nuôi chịu không? – Nhận làm em nuôi thì được, chứ còn chở đi học thì chắc không quá nhóc ơi. Thân hình nhóc thế này ai mà chở cho nỗi. Lúc đó tôi nghĩ thầm trong bụng.

– Dạ, thích quá! Em có anh trai rồi. – Con nhỏ cười tít mắt và nhảy cẫng lên.

Nhìn sơ qua thì con nhỏ có nước da sạm màu, nhìn là biết hay đi chơi dang nắng. Chắc vì gia đình có điều kiện quá nên giờ con nhóc mới ú thế này. Một đòn bánh tét di động, hai má bầu bĩnh, bầu đến nỗi khiến cặp mắt híp lại. Lại còn bị cận và đeo kính nữa. Nhưng nhìn tổng thể trông cũng vui mắt, cũng đáng yêu.

Quay lại với thực tại, không biết giờ này con nhóc sao rồi nhỉ. Không biết có còn giận người anh nuôi này không. Có thể nói Ly và Trinh không phải là ruột thịt với tôi, nhưng tôi thương chúng lắm. Với tất cả những kỷ niệm đã từng có, chúng nó như những cây bút màu, tô vẽ thêm màu sắc tươi đẹp cho bức tranh tuổi thơ của tôi.

Thông tin truyện
Tên truyệnVẽ em bằng màu nỗi nhớ
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện Sec, Truyện sex dài tập, Truyện teen
Ngày cập nhật17-12-2022 06:54:08
Truyện ngẫu nhiên
Đụ nát lồn em Linh (Update phần 34)
Vợ thích khám phá (Update phần 4)
Dục vọng gia đình (Update phần 20)
Đêm kinh hoàng (Update phần 2)
Đụ con bạn thân (Update phần 9)